Người Mới Tức Giận
Phan_15
Khoảng mười phút sau, Hoạt Tích Niên mua quần áo trở lại, “Mở cửa. Còn nữa, điện thoại của cô bỏ quên trong phòng, tôi thuận tiện lấy giúp cô rồi.”
Thái Niễu nhận lấy điện thoại nói cám ơn, vừa mới xoay người, lại bị gọi lại, Hoạt Tích Niên chỉ tóc cô, “cô tắm đi, tóc cô cũng dính bia.”
Thái Niễu sờ tóc mình, mới phát hiện tóc cũng thấm ước. cô vào phòng tấm, thay quần áo gội đầu, nhanh chóng đi ra, “Nhìn tôi rất chật vật, anh đi trước đi, đừng để ý đến tôi.”
“Tôi không để ý , tôi đưa cô ra ngoài.”
“không cần không cần, anh là nhân vật chính mà, sao có thể vắng mặt được chứ.” Hai người vừa nói chuyện vừa đẩy cửa ra ngoài.
“Được rồi.” HOạt Tích Niên đang cười, Thái Niễu đi trước đột nhiên đưng lại.
Hoạt Tích Niên ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Cậu út!” Thái Niễu đứng ở cửa nhìn Trương CẢnh Trí mặt đầy kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”
Trương Cảnh Trí đưa tay kéo cô đến bên cạnh mình, mặt không đổi sắc nhìn Hoạt Tích Niên nói: “Tôi đưa Tiểu Điểu về trước.”
“Xin cứ tự nhiên.” Hoạt Tích NIên cười nói.
Trương Cảnh Trí kéo cô đi, Thái Niễu không hiểu ra sao, chỉ có thể quay đầu nhìn Hoạt Tích Niên nói hẹn gặp lại rồi vỗi vã đi. Lên xe, Trương Cảnh Trí lập tức khởi động xe, xe từ từ chuyển động.
Về đến nhà, Trương Cảnh Trí đẩy cô vào phòng tấm, đem quần áo của cô đi giặc, đem quần áo mới đưa cho cô, “Em tấm xong chúng ta nói chuyện.”
Thái Niễu cầm quần áo, bị anh ép phải vào phòng tấm. “Mình có làm gì đắc tội anh ta chứ.” Ôm quần áo xoay người, đối diện chính là gương lớn, nhìn mình trong gương, vừa nghĩ anh gặp gặp bọn họ ở trong phòng.
Trong phòng, cô cùng nam nhân khác đi ra, quần áo mới, tóc vừa gội….. “A………..điên rồi!”
Thái Nniểu tấm xong, ủ rũ đi ra ngoài, thấy Trương Cảnh Trí ở phòng khách uống trà, nhe răng chạy tới, chủ động ôm hôn anh, “Cậu, con có thể giải thích.”
“không cần.”
“Ai u, anh không phải sẽ hẹp hòi như vậy chứ!” Thái Niễu lắc lắc tay của anh, “Cậu.”
Trương Cảnh Trí thở dài, trừng cô, chỉ là mặt cũng giản ra một chút, kéo cô vào trong ngực, cuối xuống cổ cô hung hăng cắn cô một cái.
“Anh là chó à.” Thái Niễu che cổ, thật sự là không hiểu vì sao Trương Cảnh Trí lại thích cắn cô như vậy, chẳng lẽ nam nhân đều giống chó muốn làm ký hiệu thể hiện vật đã có chủ?
“Anh là loài gì
không lẽ em không biết?” Trương Cảnh Trí nói xong, cúi đầu xuống cổ cô lại cắn.
“Đau.” Thái Niễu bĩu môi.
Trương Cảnh Trí không nhịn được hôn cô, để cô ngồi trên chân mình, “Tiểu Điểu, khi nào chưa nhìn thấy em cùng người khác nằm trên giường, anh cũng sẽ không tin em phản bội anh, không phải là anh ghen, anh chỉ giận em không cẩn thận mà thôi.” Anh lấy điện thoại ra đưa cho cô, phía trên là tin nhắn mới nhất của cô gửi cho anh, trên đó có số phòng.
Thái Niễu nhìn anh, nhẹ nhàng dựa vào vai anh, “Xin lỗi.” Lần này cô thật kinh thường, cô thật không nghĩ đây là thủ đoạn của Hoạt Tích Niên.
“Con bé ngốc, anh nên bắt em làm gì bây giờ?” Trương Cảnh Trí ôm cô nói, nói xong liền cười, "tốt lắm, về sau nhớ cẩn thận một chút, nhớ kỹ, không phải người nào cũng tốt.” Mặc dù biết mình có nói cũng vô ích, nhưng anh không thể nào không lo.
Thái Niễu ngược lại ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng giống như một đứa bé ngoan đang nghe giảng.
một tiếng kêu làm cho cô lúng túng. Thái Niễu đỏ mặt mở miệng nói, “Em uống bia, còn chưa ăn gì thì áo đã bị ướt.
Trương Cảnh Trí bó tay với cô rồi, giờ thì tốt rồi, cốc nhẹ lên đầu cô một cái, "chờ, anh mua về.”
“Em muốn ăn trứng lòng đào.” Thái Niễu nói với theo.
Trương Cảnh Trí nhìn Thái Niễu ăn lại phát hiện ra một việc, nha đầu này càng ngày càng không sợ anh.
Thái Niễu ngủ lại nhà của Trương Cảnh Trí, có điều Trương Cảnh Trí dụ dỗ như thế nào cô cũng không cho anh vào phòng, “Mặc kệ, mặc kệ, anh nói gì cũng mặc kệ.” Bây giờ còn chưa biết là có hay không, nếu có rồi, cô thật sự muốn đâm đầu vào gối chết cho rồi.
Trương Cảnh Trí đứng trước cửa phòng không nói, tinh thần có chút ảo não. Anh là đàn ông, không có việc gì thì chuẩn bị cái đó làm gì chứ, “Tiểu Điểu, anh bảo đảm sẽ không làm gì, chỉ ngủ thôi có được không.” Trong phòng không có tiếng động, anh nói tiếp, “Em biết anh đã quen ngủ giường rồi, ngủ ở sofa căn bản anh không ngủ ngon được.”
“Vậy em ngủ ở sofa.”
Trương Cảnh Trí nghe Thái Niễu muốn ngủ ở sofa, cô hé cửa phòng, anh nhanh chóng đẩy cửa, Thái Niễu lảo đảo một cái, Trương Cảnh Trí nhanh tay bước đến ôm cô vào lòng, trực tiếp ném cô lên giường. “Tiểu nha đầu nghịch ngợm dám nhốt anh ở ngoài, có nhận sai không? Nhận sai không!”
Thái Niễu bị anh chọc lét cười đau cả bụng, dù cô có đẩy thế nào, tay anh vẫn chọc được, “Em sai rồi, sai rồi, sau này không dám nữa.”
Trương Cảnh Trí nhìn cô cười đến đỏ cả mặt, lật người cô lại nằm bên cạnh cô, ôm cô thật chặt. “Tiểu Điểu, còn mười ba ngày nữa.”
Thái Niễu lấy lại hơi, còn mười ba ngày nữa là sinh nhật của ba rồi.
“Quà tặng, anh đã chuẩn bị rồi, sẽ chờ em dẫn về nhà.” Trương Cành Trí nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nói.
Thái Niễu nghe thế bật cười thành tiếng, “Anh không ăn vạ.” Hừ, anh hừ một tiếng, kéo chăn trùm lên hai người, “Anh muốn ngủ, không cho náo loạn!” nói xong, thật sự ngủ.
Trương Cảnh Trí đối với cô luôn luôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô chặt hơn, đè nén dục vọng đang kêu gào.
Ngủ đến nửa đêm, Thái Niễu cuộn người lại, ý thức không thanh tỉnh mặt tái nhợt, Trương Cảnh Trí với tay mở đèn trên đầu giường, “Tiểu Điểu, chổ nào không khỏe?”
“Đau.” cô ríu rít nói, bị ánh đèn làm tỉnh, mở mắt ra, tay nhỏ bé ôm lấy bụng, mặt mũi trắng bệch.
Trương Cảnh Trí bị cô hù sợ, xốc chăn chuẩn bị đem cô đi bệnh viện, khi Thái Niễu động thân thể, cảm giác được phía dưới trào ra một dòng nước nóng nóng. Đẩy anh ra, nhanh chóng nhảy xuống giướng chạy thẳng vào tolet.
Trương Cảnh Trí mới đầu còn kinh ngạc, nhưng khi nhìn thất trên giường có một vết màu hồng, thở một hơi, có chút thất vọng.
Thái Niễu đi ra ngoài nhìn thấy Trương Cảnh Trí ngồi ở đầu giường, cô đi tới, sờ sờ mặt anh, “Nỗi lo đã được giải tỏa, anh có thấy vui không?”
Anh đúng thật là không vui nổi. Kéo cô vào chăn, bàn tay đặt ở trên bụng cô, “Còn đau không?”
Thái Niễu gật đầu một cái, rút vào lòng anh nhắm mắt lại, ngay lúc Trương Cảnh Trí tưởng cô ngủ thiếp đi, lại nghe cô nói nhỏ, “Sau này, em muốn sinh một đứa con gái.”
một câu nói này, lập tức xua tan nỗi thất vọng của anh.
“Được.”
cô mơ hồ nghe thấy anh câu trả lời của anh, trong lúc mơ màng ngủ vẻ mặt đều mang theo nụ cười.
Ngày nghỉ, trường học bận đón học sinh mới, công việc chồng chất, Thái Niễu và Lưu Chí một người đi làm, một người chờ đi công tác. Sắp tới sinh nhật của ba, nên Thái Niễu đã xin, đổi ca với Lưu Chí.
Trương Cảnh Trí đã sớm sắp xếp nên chuẩn bị gì khi về nhà, trước khi hai người đến Bạch Kỳ Trấn đã tặng quà, là hai chai rượu Mao Đài. Lần này Trương Cảnh trí cho tài xế chở mình và Thái Niễu, trên đường về, đường tương đối vắng, buổi trưa lên đường, chưa tới giờ cơm tối đã đến nơi. Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Thái Niễu liền nắm chặt tay.
Trương Cảnh Trí ở sau cầm lấy tay của cô, “Đừng sợ.”
Thái Niễu gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu, rồi mới bước ra khỏi xe.
Chương 34
cô nhấn chuông cửa nhà mình mà người run run, nếu không phải là anh nắm tay cô , không chừng cô đã chạy trốn mất rồi.
Thái Lam Thiên mở cửa, vừa nhìn thấy cô thì chân mày nhăn lại, nhưng khi nhìn thấy Trương Cảnh Trí thì chân mày lập tức giãn ra: “Tiểu Út, sao cháu cũng tới, có việc gì thì gọi điện cho chú qua nhà con là được rồi”.
“Tài xế Thái, sinh nhật vui vẻ, cháu biết hôm nay sinh nhật chú, nên tự mình đến đây”. Anh nói xong liền từ trong tay đưa ra quà tặng: “Cháu biết chú thích uống trà Thiết Quan âm, còn rượu Mao Đài là của Bạch Kỳ Trấn tặng chú”.
“Thư ký Bạch khách sáo quá, hai cháu đều bận rộn, lại cố ý mang quà sinh nhật đến cho chú, chú thật sự là…”.
“Đây là việc cháu cần phải làm”. Anh tiếp lời nói, ba Thái mời anh vào nhà ngồi, rồi kêu cô đi châm trà.
cô đi nấu nước, nước không có mở, Vu Việt cũng về nhà rồi. cô nghe anh cùng mẹ cô nói chuyện, lát sau liền thấy mẹ cô vào phòng bếp, “Tiểu Điểu, sao cậu út cũng tới?. Hôm qua mẹ có nói chuyện với bà Trương không nghe bà Trương nói cậu út về àh”.
Khóe mắt cô run lên, cô cắn răng quyết định nói trước với mẹ, nếu lát nữa ba nổi giận thì mẹ sẽ che chở cho cô: “thật ra thì cậu út theo con cùng trở về”.
“thì ra là vậy. Là con nói cho cậu ấy biết sinh nhật của ba con phải không, con còn không biết tính tình của ba con, không chừng một lát tiểu Út đi, ba con sẽ nổi giận, trà và rượu kia giá đều không rẻ”. Mẹ cô lắc đầu một cái, khiển trách cô không hiểu chuyện, để cho anh tốn kém.
cô càng thêm lo âu: “Mẹ, con muốn nói với mẹ chuyện này…”.
“Tiểu Điểu, nước sôi chưa?”. Trong phòng khách truyền đến lời nói của ba Thái, đúng lúc cắt đứt lời nói của cô.
Nước đã sôi, mẹ cô đẩy cô một cái, rút bình đun nước, “Con mang nước sôi ra trước đi, me rửa rau, chuẩn bị nấu cơm.”.
“Mẹ…”.
“Có chuyện muốn nói thì cơm nước xong rồi nói”. Phòng bếp không lớn, mẹ cô sợ cô phá hư phòng bếp liền đẩy ra ngoài.
cô cảm thấy khó nói nên lời, chỉ có thể đem nước sôi ra ngoài, ba Thái tự mình pha trà, hương trà lan tỏa bốn phía, hai người đàm luận, nói về một ít chuyện vụn vặt. Anh chính là loại người nói chuyện với bất kỳ ai cũng có thể tìm được đề tài chung của họ, chính trị, thiên văn, địa lí dường như không có cái gì anh không biết, cô từng nghĩ, nếu để anh đi chợ chỉ sợ anh sẽ cùng người bán thảo luận về vấn đề giá cả.
Tay nghề của mẹ cô rất tốt, cơm tối bày ra một bàn toàn thức ăn, đủ các loại hương vị.
“Vu lão sư tay nghề vẫn tốt như vậy, con ở bên ngoài đã muốn vào nếm món ăn của lão sư, đây là món cải trắng kho thịt mà con thích nhất”. Anh cười nói, gắp một miếng cải trắng kho thịt bỏ vào miệng.
Vu Việt thấy anh ăn ngon như vậy rất vui vẻ, “Vậy con ăn nhiều một chút, khi nào muốn ăn nữa thì cứ nói, Vu lão sư nhất định làm cho con ăn”.
“Aizz, chính là con làm vậy cũng không được, con không thể chỉ vì ăn một món ăn mà từ Cảnh Giang trở về nhà, nếu Vu lão sư có thể cùng con đi Cảnh Giang là tốt nhất”. Anh cảm thấy rất hối tiếc.
Vu Việt cười cười “Chúng ta ở nơi này đã quen, nếu như cô đi, mẹ con liền cô quạnh, hai chúng ta cùng nói chuyện, đọc sách, như vậy vẫn tốt hơn à. Để cô chỉ dẫn Tiểu Điểu cách làm, con muốn ăn, Tiểu Điểu sẽ làm cho con”.
“Như vậy là tốt nhất”. Anh không khỏi cao hứng.
Ngược lại ba Thái nhíu mày: “Tiểu Út nói giỡn bà cũng tưởng thật, tiểu Út bận nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian nhớ đến món ăn của bà. Chưa nói đến, tiểu Điểu chân tay vụng về, làm sao làm được món ăn phù hợp với khẩu vị của tiểu Út”.
“Tài xế Thái cũng đừng nói như vậy, Tiểu Điểu mặc dù nấu ăn không bằng Vu lão sư nhưng con vẫn thấy hợp khẩu vị, cô ấy làm gì con đều ăn, không tin người có thể hỏi Tiểu Điểu”.
“Hả”, ba Thái nghi ngờ nhìn về phía con gái mình, Vu Việt cũng không khác biệt mấy, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Điểu từng làm đồ ăn cho con ăn?”.
Anh cười cười, nhìn Tiểu Điểu một cái, dưới bàn nắm chặt tay của cô, “thật ra thì con cùng Tiểu Điểu..”, anh chỉ nói nửa câu, nắm tay của cô từ từ giơ lên, ý nghĩa này mọi người không cần nói cũng biết,.
Bùm
Chén ăn trong tay ba Thái trực tiếp rơi xuống đất.
cô đưa anh xuống lầu, tâm trạng thả lỏng mấy phần , tâm trạng hiện giờ không giống như lúc chưa mở miệng nói…cảm giác sợ hãi. Mặc dù ba cô không nói gì nhưng thái độ đã thể hiện rõ ngay lúc đó. Anh vừa nói xong, ba liền nói anh nói giỡn buồn cười quá, cô muốn giải thích, ba liền nói trời đã tối kêu anh trở về,căn bản là không muốn cho bọn họ nói nữa.
“Yên tâm, anh có thể thuyết phục bọn họ”. Anh ôm cô: “Ngày mai anh tới đón em”.
cô gật đầu sau đó hôn anh một cái, nhìn theo xe của anh đi vòng qua trước nhà rồi mới xoay người đi vào nhà. Trong nhà chỉ có mẹ đang dọn dẹp, cửa phòng ngủ chính đang đóng.
Mẹ cô để chén đĩa xuống: “Tiểu Điểu, chuyện này xảy ra khi nào?”
cô dùng khăn lau bàn, lau thật sạch mới trả lời: “Là lần trước trở về nhà”.
“Lần đó con nói người trong lòng con chính là cậu út của con”, nhìn thấy cô gật đầu, mẹ cô không dám tin, dù thế nào cũng không nghĩ đến con gái của mình sẽ cùng Trương Cảnh Trí một chỗ. Hai người cách nhau mười tuổi, bối cảnh gia đình, giáo dục, mọi phương diện đều cách nhau rất xa, không có điểm nào là xứng đôi. “Tiểu Điểu, chia tay đi”.
“Mẹ”, cô luôn cho rằng mẹ sẽ ủng hộ cô, lúc này Vu Việt trực tiếp yêu cầu cô chia tay, cô cảm thấy khó chấp nhận được. “Mẹ, chúng con thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao?”.
“Tiểu Điểu, mẹ biết rõ Trương Cảnh Trí rất ưu tú, là người nam nhân rất có sức quyến rũ, con sùng bái anh ta, tán thưởng anh ta thậm chí
yêu thích anh ta cũng có thể hiểu, nhưng mà…”
“Nhưng con không xứng với anh ấy đúng không? Mẹ, mẹ cho rằng con không có suy nghĩ qua, không có thấy khó chịu sao, không có chống lại ý nghĩ này sao, con có nghĩ qua nhưng khi con rơi vào tình cảnh không ngờn đến, con cảm thấy hối hận, bởi vì thích con cũng không dám nói ra, cho nên con nói, cậu út cũng nói cùng có có chung một cảm giác, là cảm giác giống nhau. Hai người có chung cảm giác, cảm giác thích đối phương, yêu đối phương. Vậy tại sao không thể cùng một chỗ đây? Địa vị, thân phận thật quan trọng vậy sao?” cô hỏi mẹ cũng như đang hỏi chính bản thân cô.
Mẹ cô lúc này tim cũng rối loạn theo, nhìn con gái hốc mắt hồng lên, mới vừa chuẩn bị những lời trách mắng đều không nói nên lời.
cô yên lặng dọn dẹp bàn, tắm rửa xong, liền trở về phòng. Nằm ở trên giường, từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được, cầm điện thoại mấy lần muốn gọi điện nhưng cô kiềm chế mình lại, bên Trương gia chắc hẳn cũng là một cuộc sóng gió.
Anh về đến nhà, thủ trưởng Trương cùng vợ đều ở đây, hai người đều đã tám mươi tuổi, trừ việc cùng một số cán bộ hội họp cùng làm việc từ thiện ở ngoài thì rất ít khi nào lộ diện trước công chúng. Thủ trưởng Trương từng nói, lúc về hưu sẽ không tham luyến quyền thế hiện giờ, con cái có người hậu thuẫn sẽ không thoải mái, những lời này đối với anh vẫn còn mới mẻ.
Anh vào cửa, thủ trưởng Trương liền yên lặng không nói gì đi lên lầu, bà Trương mí mắt cũng không nâng, anh lập tức bước theo lên lầu vào thư phòng.
Thủ trưởng Trương đi đến bên giá sách, giơ tay lấy một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế.
Anh ngồi đối diện với cha mình, hai người đều không nói gì, qua nửa tiếng, thủ trưởng Trương mới đóng sách lại, giương mắt nhìn anh: “Tiểu Út, ba không nói nhiều, chỉ nhắc con đừng quên, Thanh Đằng.”
Mí mắt anh tối sầm lại, chỉ là chớp mắt một cái, giương mắt anh liền vui vẻ: “Con không thể bị rắn cắn một lần liền sợ ba năm, con thật xin lỗi Thanh Đằng, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là con sẽ có lỗi với Tiểu Điểu.”
“Ba đã già, chuyện người trẻ tuổi các con, ba không quản được nữa rồi, cũng không coi trọng gì, chỉ cần con hiểu rõ ràng việc con đang làm, ba không có ý kiến.”
“Cám ơn ba”, anh vui mừng nói.
Thủ trưởng Trương cúi đầu đọc sách tiếp, anh liền bước ra khỏi thư phòng, dưới lầu còn có một người đang đợi anh.
Bà Trương thái độ cũng không giống như phản đối, nhưng tuyệt đối cũng không đồng ý. Bà phân tich: “Tiểu Điểu tuổi quá nhỏ, lại quá đơn thuần, bên ngoài nhìn vào sẽ cho là Tiểu Điểu trèo cao, nhưng thật ra thì nói như thế nào thì người chịu tổn thương vẫn là Tiểu Điểu. Các con ở chung một chỗ, thân thể không khỏe trước hết là con, chết trước nhất định là con, các con khi không ở cùng nhau được nữa, đàn ông có quyền thế mặc dù tám mươi tuổi vẫn có thể tìm được những cô gái nhỏ tuổi, nhưng phụ nữ thì không được như vậy, qua ba mươi, cho dù xinh đẹp đi nữa cũng rất khó tìm được người đàn ông có điều kiện tốt. Tiểu Út, con có thật vì cô ấy mà nghĩ tới hay không? Con nói con đối với cô ấy thật lòng mà mẹ nhìn không ra.”
Mẹ Trương nói xong cũng không cho anh cơ hội giải thích liền nói mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi. Anh đã sớm dự đoán người nhà không đồng ý, nhưng ngoài ý muốn của anh là mọi người lại lo cho Tiểu Điểu sẽ bị áp lực quá lớn.
Tiểu Điểu cả đêm không ngủ được, ba giờ sáng liền đứng dậy, mở cửa phòng liền nhìn thấy ba đang ngồi trên ghế trúc ở ban công trong phòng, đều là mùi thuốc lá, cô liền đi đến, kêu “Cha.”
Thái Lam Thiêm quay đầu lại nhìn cô một cái rồi đem thuốc lá dập tắt, trong tay dính đầy bụi thuốc lá, “Tiểu Điểu, ngày kia cha hẹn thị ủy Trương Xử Trường đi uống rượu, lúc trước ông ta có nói muốn con đến làm giáo viên trường trung học cao trung, con từ chức về làm giáo viên thôi.”
“Cha”, lỗ mũi cô liền chua xót, hơn hai mươi năm, ba cũng chưa từng nhờ vả bất cứ ai, chỉ là cô cùng anh ở chung một chỗ được coi như là thiên lý bất dung, đã làm cho ba phải mở lời nhờ vả người khác sao, “Ba, con chỉ muốn ở bên anh ấy mà thôi.”
“Tiểu Điểu, con chỉ thích ánh hào quang của cậu ta mà thôi.” Ba Thái giọng trầm xuống: “Con từ chức đi, ba đã quyết định.”
“Nhưng đó không phải là quyết định của con”, cô cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng căn bản ba cô không nghe.
Lúc trở về, sắc mặt cô nhợt nhạt lên xe anh, ủ rũ cúi đầu cộng với hai vành mắt đỏ lên, không cần phải nói anh cũng đoán được bảy tám phần. Xoa xoa đầu cô, anh cười an ủi: “Mọi việc giao cho anh.”
“Em nói chúng ta cùng nhau đối mật”, cô buồn bực nói, tuy mặt như đưa đám nhưng vẫn kiên định.
Anh cười, có lẽ đây là thời điểm nên lên kế hoạch kết hôn.
Chương 35
cô tắt điện thoại rồi thở dài một hơi, anh từ phía sau ôm lấy cô, “Ba em lại thúc giục em về sao?”, trở lại Cảnh Giang cũng được một tháng, điện thoại của ba Thái giống như là thánh chỉ, cứ gọi rồi lại gọi nữa.
cô gật đầu một cái, mệt mỏi dựa vào bả vai anh. Ba Thái nhất quyết muốn cô cùng anh chia tay, hôm nay đã ra tối hậu thư, nếu cô không chịu xin nghỉ việc về nhà, thì sau này không cần về nhà nữa. cô xoay người nhìn anh, híp mắt nghiêm túc nhìn anh.
Anh nhíu mày, nha đầu này đang nghĩ cái gì: “Em nhìn gì vậy?”.
cô thở dài: “đang nhìn anh như thế nào mà làm ba em không tin tưởng”.
cô chạm vào mặt anh một cái: “Dáng dấp quá đẹp trai, không nhờ vả được”.
Chạm một cái trên bờ vai anh: “Gia thế quá cao, trèo không nổi”.
Cuối cùng cầm tay của anh : “Quyền lực quá lớn, bắt không được”.
Anh cười cười, trở tay cầm tay cô: “Dáng dấp xấu xí thì không xứng với em, gia thế thấp làm sao biết được em từ nhỏ, quyền lực nhỏ thì không phải là anh rồi”.
“Tự đại”, cô bĩu môi nói.
Anh cũng không phủ nhận, ôm cô cắn một cái, lưu lại dấu răng mới ngừng: “hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, Tiểu Điểu, khi anh đã nhận định cái gì thì anh sẽ không buông tay”.
“Anh nói em là đồ vật”.
“không phải”.
“Anh nói em không phải đồ vật”, cô cố ý bới móc.
Anh cư nhiên cũng có ngày bị cô tính kế, cho dù nói phải hay không đều là lỗi của anh, anh ôm cô lên, bước nhanh về phòng ngủ, “Chúng ta vào phòng rồi nói”.
“không muốn…”, vào phòng còn có thể nói chuyện mới là lạ.
“Anh đã chuẩn bị các biện pháp an toàn, cho nên…”, người nào đó cự tuyệt không có hiệu quả.
Khi cô nhìn thấy ngăn tủ trong tủ đầu giường kéo ra, tràn đầy đồ bảo vệ thì cô cũng hiểu rõ Lưu Ly đã từng nói một câu: “Đàn ông đều là tinh trùng vào não” là có ý nghĩa thế nào rồi.
…
Anh hôn lên đầu vai của cô, cô đã buồn ngủ, nơi nào đó có chút đau đớn, cô muốn đá người nào đó vẫn còn quấy phá trên người mình xuống giường, “không nên quấy rối nữa, em muốn đi ngủ, ngày mai em còn phải đi làm”.
“Xin nghĩ”, anh không muốn cô làm ở học viện đó, “Tiểu Điểu, suy nghĩ một chút về đổi công việc của em, ngân hàng, trung học cao trung hoặc là làm hướng dẫn viên , nếu không em có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh”.
cô lập tức có tinh thần, mở mắt trừng anh: “Đồng chí Trương Cảnh Chí, người đây là muốn lợi dụng chức vụ an bài công việc cho người thân sao, đây là chuyện không đúng quy tắc à”.
Bộ dáng tỏ vẻ nghiêm túc của cô làm anh cười ra tiếng: “Nhanh như vậy đã muốn làm người thân thuộc với anh rồi sao”.
cô phồng miệng, kéo chăn ra ngồi dậy, “Anh không nên bàn nhiều chuyện lẫn lộn như vậy”.
“Trọng điểm chính là anh không muốn em gặp nhiều khó khăn trong công việc”, những người ở học viện đó nói bóng nói gió sẽ làm cô cảm thấy buồn bực, cô không oán trách, cũng không có nghĩ là anh không biết. Nghiêng người, đè cô dưới thân mình : “Tiểu Điểu, nghe lời”.
Mỗi một lần nghe anh nói nghe lời, cô cảm thấy mình giống như tiểu hài tử, chỉ là có một số việc cô không có biện pháp, giống như vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, cô có nhiều chộ rất giống ba mình. “Đừng quên em là con gái của ai”.
Anh cúi đầu hôn cô, dường như thở dài một hơi: “Vậy thì xin nghĩ phép đi, dù sao tài xế Thái cũng hi vọng em từ chức”.
“Kính nhờ, ba em hi vọng em từ chức là muốn em về nhà để không gặp anh, mà không phải ở đây để anh nuôi nhốt. Về việc xin nghĩ phép, có thể xin bao lâu, một ngày hoặc hai ngày, sớm muộn cũng không phải là trở về sao”.
“Xin nghỉ kết hôn, em hai mươi lăm tuổi, theo luật lao động có thể xin nghỉ ít nhất nữa tháng nghỉ phép. Nếu không được nữa thì…”, anh cười quỷ dị, thân thể chợt đè xuống, án bên tai cô nói: “Nếu không thì xin nghỉ thai sản, nghỉ nữa năm, đủ để em nghỉ ngơi hoặc tìm công việc khác”.
cô nheo mắt lại, nhịp tim đập rất nhanh: “Anh…anh không phải là đang cầu hôn em đó chứ?”.
“Thông minh”, anh cắn vành tai cô “Vậy em có đồng ý hay không”.
cô chợt đẩy anh ra, bọc chăn ngồi dậy: “Trương Cảnh Trí, anh cứ như vậy cầu hôn sao?”, cả người thỏa thân, không có hoa tươi, không có nhẫn cưới, mà hai người vẫn còn nằm trên giường.
Anh liền đứng dậy, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát liền đi vào phòng, trong tay cầm một cái hộp nhung nhỏ, anh đưa cho cô, ý bảo cô mở ra xem.
cô mở ra xem, bên trong là ba viên kim cương. không phải là chiếc nhẫn, mà là kim cương, còn nguyên sơ.
“Em thích hình dáng như thế nào nào thì tự mình đi đặt làm đi”.
Có người đàn ông nào lại để phụ nữ của mình đi đặt nhẫn cầu hôn, cô dở khóc dở cười.
Anh đụng một cái lên chóp mũi cô, “Muốn cầu hôn lãng mạn, chỉ cần tìm một công ty quảng cáo ra sáng kiến là được, nhưng anh nghĩ là giữa chúng ta không cần thiết như vậy, không phải là anh không để tâm, mà là để tâm đến những thứ kia, không bằng để tâm sống cả đời”.
“Sống cả đời”, ba chữ này có lúc đối với từ anh yêu em thì làm cho phụ nữ cảm động hơn, nghĩ tới sống cả đời với một người đàn ông, mặc kệ anh ta có thể hay không thực hiện được, nhưng ít nhất chứng minh hiện giờ anh ta thật lòng.
“Anh tuổi đã không còn nhỏ, cùng với em ở chung một chỗ không phải là cao hứng nhất thời. Anh hy vọng chúng ta có thể sớm kết hôn, chẳng qua anh biết em còn rất nhiều băn khoăn, không cần đồng ý với anh ngay lập
tức, chờ em suy nghĩ kĩ rồi trả lòi cho anh, kim cương đưa cho em chỉ là muốn nói với em danh đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ câu trả lời của em nữa mà thôi.
“Cậu út”,cô ôm lấy hông của anh, thanh âm có chút nghẹn ngào,”Còn nhớ rõ lúc đăng kí thi đại học nguyện vọng của em không, câu trả lời của em chính là giống với câu trả lời đó”
Anh cười ra tiếng,ôm lấy cô ra sức hôn, không khí vui mừng lan cả phòng.
Thi tốt nghiệp trung học Thái Niễu tóc ngang vai, mặt hơi mập mập, khuôn mặt luôn tươi cười làm người ta có cảm giác muốn sờ vào. Tiểu nha đầu cũng đến tuổi biết xấu hổ,gặp Trương Cảnh Trí liền đỏ mặt kêu 1 tiếng “Cậu út”, còn hơi sợ hãi, nhưng so với hai năm trước thì bớt sợ hơn nhiều.
Trương Cảnh Trí gật đầu một cái, thấy trong tay cô cầm thư giới thiệu của các trường đại học gửi đến, liền đưa tay ra. cô liền đưa cho anh xem danh sách các trường đại học được đánh dấu, chân mày nhíu lên:”Con không muốn học ở gần nhà sao”, cô chọn đại học đều là ở những thành phố rất xa.
“không có”,cô thấp giọng trả lời,”Những trường đó đều là tùy tiện đánh dấu,bà nội nói sẽ giúp con chọn trường”
Anh nhíu mày, anh biết mẹ anh rất thích cô nhưng anh không nghĩ đến là nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng giúp cô chọn:”Mẹ cậu đi tham dự tọa đàm rồi,mẹ cậu không có nói cho con biết sao?”
“Có thật không?”,mắt cô sáng lên
Miệng anh cong lên,anh nói tiếp:”Nếu mẹ cậu hứa giúp con chọn trường mà hiện giờ mẹ cậu không có ở đây, cậu giúp con chọn trường. Chỉ một câu nói làm ánh mắt sáng lên của cô tối lại.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian